Chương 89
Hứa Khiêm rút ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi thật sâu, “Vậy bây giờ cậu có thể lăn rồi.”
Chương 89
Hứa Khiêm rút ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi thật sâu, “Vậy bây giờ cậu có thể lăn rồi.”
Chương 88
Nghiêm Mạc thấy y nhìn Kỷ Văn Hàn với ánh mắt ân cần thì sắc mặt càng khó coi đến cực điểm, tiến tới vài bước chặn ngang giữa hai người, “Vì sao anh cho cậu ta ăn đồ ăn mà tôi đưa tới?”
Chương 87
Nghiêm Mạc ôn nhu hôn mặt y, cánh môi mềm mại lành lạnh, cẩn thận vuốt lên mỗi một tấc trên da thịt, cố gắng xoá đi ấn đường đang nhíu chặt.
Chương 86
Nghiêm Mạc lắc đầu, liều mạng muốn giải thích gì đó, nhưng giống như mất khả năng nói, không biết nói từ đâu. Cuối cùng hắn chỉ có thể lảo đảo tiến tới, ôm lấy thân thể Hứa Khiêm đè lên ghế salon, hắn ôm rất chặt, Hứa Khiêm bị siết vừa tức vừa sốt ruột, hai tay ở sau gáy quơ quơ, đấm một cái lên lưng hắn, phát ra một tiếng đánh nặng nề. Hai mắt Nghiêm Mạc nhắm nghiền, dùng trọng lượng toàn thân áp chế sự nổi giận của người đàn ông này, đôi môi run rẩy không ngừng cọ cọ lên lỗ tai Hứa Khiêm, nước mắt nóng hổi rơi trên cần cổ trần trụi, Hứa Khiêm giống như bị bỏng run lên, “Cút!”
Chương 85
Hầu kết Nghiêm Mạc giật giật, hắn cắn môi lại, không nói lời nào đi vòng đến sau lưng Hứa Khiêm, đẩy xe lăn.
Hứa Khiêm mắng “đệch”, bật người muốn đứng dậy liền bị Nghiêm Mạc dùng lực đè xuống xe lăn không động đậy được, dù sao cũng là trước mặt mọi người, hai người vờn nhau phen này đã hấp dẫn không ít ánh mắt, Nghiêm Mạc không dám ở lại nữa, đẩy Hứa Khiêm chạy thẳng đến thang máy rồi nhấn nút xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Chương 84
Nháy mắt đã đến cuối tuần, Hứa Khiêm mang Kỷ Văn Hàn đi tới quán cơm Tây mà y và Nghiêm Mạc thường đến – thật sự đây cũng không có mục đích gì khác, Hứa Khiêm thích bầu không khí và thức ăn nơi đó, hơn nữa một tháng này toàn ăn đồ thanh đạm, hơi nhớ mùi vị ở đấy.
Chương 70
Cúp điện thoại xong Hứa Khiêm nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, thở phào nhẹ nhõm.